... ơi!
Giờ đây!
Không biết phải gọi anh thân thương như thế nào đây!
gọi anh bằng hai tiếng "mình ơi" sao nghe chua xót quá.
Những tháng năm mà em cứ ngỡ rằng những thứ quanh em luôn hạnh phúc và ngọt ngào, ngày nào anh đến và đã đem lại trong em niềm tin yêu vào cuộc sống và tràn ngập yêu thương, thế nhưng sao nó lại đến với em quá nhanh và bỏ em ra đi một cách vội vàng như thế.
Em giờ đây... khi nhận ra là mình cần điều gì nhất thì nó đã vượt quá tầm với của em, em sẽ mất tất cả và sẽ mất anh mãi mãi.
Đêm nay, với màn đêm tĩnh lặng, một bóng tối bao trùm cùng với nỗi đau đơn độc và những giọt nước mắt tủi hờn đã khiến em không còn là chính mình nữa, em đã suy nghĩ rất nhiều, nhiều lắm.
Tại sao thượng đế lại bắt anh mang một căn bệnh hiểm nghèo như thế, căn bệnh ung thư ruột nó đã tàn phá anh, tại sao anh lại phải cố chịu đựng, và không than đau với em dù chỉ một lời.
Tại sao họ bắt em phải đơn độc một mình, vắng anh rồi em sẽ phải làm sao đây và sẽ sống những ngày còn lại như thế nào đây!
Trước khi giã từ cõi đời này anh hãy luôn nhớ rằng em vẫn mãi yêu anh, và em hứa là sẽ cố vượt qua tất cả, hãy an lòng mà ra đi anh nhé! Dù thế nào đi chăng nữa thì ta cũng đã sống trọn vẹn cho nhau phải không anh.
Anh ơi! hãy cố gượng cười và cố nhìn ánh nắng ban mai một lần sau chót đi anh.
Vĩnh biệt thế gian có lẽ sẽ làm cho anh thanh thản hơn và nhẹ nhàng hơn. Em chỉ cầu mong ở thế giới bên kia, nơi anh sẽ đến, nơi ấy sẽ có một người phụ nữ nào đó yêu thương anh như em đã yêu thưong anh.
Anh ơi! cố chịu nha anh, họ đang tiêm Morphin cho anh đó, anh sẽ cảm thấy lâng lâng, không còn cảm giác đau đớn nữa đâu, và anh sẽ nhìn thấy toàn những dãi sắc màu tươi đẹp trong cái ánh nắng ban mai kia,
Anh sẽ nghe thấy những tiếng động rất đáng yêu, mặt đất như đang vươn vai thức tỉnh, tiếng chim hót, tiếng cựa mình của những đóa hoa đang nhẹ nhàng hé nở cùng những ngọn cỏ đang từ từ lớn lên và
Anh sẽ thấy rất hạnh phúc về nơi anh sẽ tới. Vĩnh biệt anh yêu! 030513_ nnl@
Bài Đọc Thời Gian
Giờ đây!
Không biết phải gọi anh thân thương như thế nào đây!
gọi anh bằng hai tiếng "mình ơi" sao nghe chua xót quá.
Những tháng năm mà em cứ ngỡ rằng những thứ quanh em luôn hạnh phúc và ngọt ngào, ngày nào anh đến và đã đem lại trong em niềm tin yêu vào cuộc sống và tràn ngập yêu thương, thế nhưng sao nó lại đến với em quá nhanh và bỏ em ra đi một cách vội vàng như thế.
Em giờ đây... khi nhận ra là mình cần điều gì nhất thì nó đã vượt quá tầm với của em, em sẽ mất tất cả và sẽ mất anh mãi mãi.
Đêm nay, với màn đêm tĩnh lặng, một bóng tối bao trùm cùng với nỗi đau đơn độc và những giọt nước mắt tủi hờn đã khiến em không còn là chính mình nữa, em đã suy nghĩ rất nhiều, nhiều lắm.
Tại sao thượng đế lại bắt anh mang một căn bệnh hiểm nghèo như thế, căn bệnh ung thư ruột nó đã tàn phá anh, tại sao anh lại phải cố chịu đựng, và không than đau với em dù chỉ một lời.
Tại sao họ bắt em phải đơn độc một mình, vắng anh rồi em sẽ phải làm sao đây và sẽ sống những ngày còn lại như thế nào đây!
Trước khi giã từ cõi đời này anh hãy luôn nhớ rằng em vẫn mãi yêu anh, và em hứa là sẽ cố vượt qua tất cả, hãy an lòng mà ra đi anh nhé! Dù thế nào đi chăng nữa thì ta cũng đã sống trọn vẹn cho nhau phải không anh.
Anh ơi! hãy cố gượng cười và cố nhìn ánh nắng ban mai một lần sau chót đi anh.
Vĩnh biệt thế gian có lẽ sẽ làm cho anh thanh thản hơn và nhẹ nhàng hơn. Em chỉ cầu mong ở thế giới bên kia, nơi anh sẽ đến, nơi ấy sẽ có một người phụ nữ nào đó yêu thương anh như em đã yêu thưong anh.
Anh ơi! cố chịu nha anh, họ đang tiêm Morphin cho anh đó, anh sẽ cảm thấy lâng lâng, không còn cảm giác đau đớn nữa đâu, và anh sẽ nhìn thấy toàn những dãi sắc màu tươi đẹp trong cái ánh nắng ban mai kia,
Anh sẽ nghe thấy những tiếng động rất đáng yêu, mặt đất như đang vươn vai thức tỉnh, tiếng chim hót, tiếng cựa mình của những đóa hoa đang nhẹ nhàng hé nở cùng những ngọn cỏ đang từ từ lớn lên và
Anh sẽ thấy rất hạnh phúc về nơi anh sẽ tới. Vĩnh biệt anh yêu! 030513_ nnl@
Bài Đọc Thời Gian
Hãy cảm nhận một người vợ trong cảnh hấp hối của chồng mình, vài giây sau chót.
Chứng kiến người thân từ từ chết dần, cái cảm giác mất dần, mất dần, khó mà tả hết được.
Tôi đã từng rất xúc động khi chứng kiến cảnh bệnh nhân yếu dần, và trút hơi thở cuối cùng
(Bài viết cùng gia đình bạn, tưởng nhớ đến một người bạn tên Hùng, trước lúc ra đi vì ung thư ruột.)
Chứng kiến người thân từ từ chết dần, cái cảm giác mất dần, mất dần, khó mà tả hết được.
Tôi đã từng rất xúc động khi chứng kiến cảnh bệnh nhân yếu dần, và trút hơi thở cuối cùng
(Bài viết cùng gia đình bạn, tưởng nhớ đến một người bạn tên Hùng, trước lúc ra đi vì ung thư ruột.)