Ngày mai, trên bầu trời sẽ vút bay một cô gái dịu dàng nhưng đủ mạnh mẽ, bản lĩnh để hứng chịu mọi giông bão của cuộc đời.
Cô ấy có trong mình một sức mạnh để tự mình đứng dậy sau khi ngã, và rồi cô biết những ngày về sau mỗi khi cô vấp ngã sẽ có chàng trai ở đó để đỡ cô và sẽ luôn ủng hộ cô. Vào ngày mai có lẽ chàng trai ấy sẽ nhìn theo vệt trắng của những đám mây mang theo con tim mình. Chàng trai ấy yêu cô đủ nhiều để cô đi tìm kiếm thế giới của riêng mình…
Họ bắt gặp nhau trong một hoàn cảnh rất êm đềm, với cái ánh nắng dịu dàng trong một buổi đi dạo dành cho những bệnh nhân đang nằm viện, một chàng trai với vẽ mặt trắng bệt trông rất hiền lành và một cô gái có khuôn mặt dịu dàng nhưng yếu ớt, họ nhìn nhau với ánh mắt đầy thương cảm bi ai, họ đang mang trong mình một chứng bệnh nan y và họ đều biết rằng bệnh tình của họ không có cách nào chữa trị.
Kể từ đó họ đã ngồi bên nhau, cùng nhau tâm sự, an ủi động viên cho nhau, hẹn hò cùng nhau cố gắng vượt qua số phận.
Thấm thoát hai tháng đã qua đi, họ ngày càng yếu ớt hơn và cũng đã đến lúc họ phải chia tay nhau để về với người thân và gia đình. Khi chia tay họ đã nhìn nhau và chỉ biết nhìn nhau và thầm gửi lời động viên "hãy cố lên em nhé."
Một hôm cô gái cầm trong tay bức thư của chàng trai gửi đến rồi thanh thản mỉm cười mãn nguyện và "cô gái đã ra đi". Bà mẹ gỡ lá thư trong tay cô ra và đọc:
"... Khi số phận đã đùa giỡn với sinh mệnh của em, em không nên sợ hãi vì bên cạnh em luôn có anh và mọi người quan tâm đến em. Anh sẽ đến với em một ngày gần đây, em sẽ không cô đơn nữa đâu".
Hôm sau bà mẹ mở tủ của con gái, phát hiện ra vài chục lá thư đều do con gái bà viết, những lá thư đã được bỏ sẵn vào phong bì, dán tem cẩn thận. Phía trên tập thư là mẫu giấy cô con gái viết cho bà mẹ.
"Mẹ ơi, đây là tập thư con viết cho một người bạn trai mà chúng con đã có lời hẹn ước cùng nhau đi suốt quãng đời còn lại.
Nhưng con thấy mình yếu đi nhanh chóng, sợ không giữ được lời hứa với anh ấy. Thế nên con đã viết sẵn những lá thư này, nhờ mẹ giúp con, mỗi tuần mẹ gửi giúp con một lá cho anh ấy để anh ấy nghĩ con vẫn còn sống và đang động viên anh ấy vượt lên trên bệnh tật. Con chỉ mong anh ấy có đủ niềm tin để tiếp tục sống. Vĩnh biệt mẹ yêu!, con gái của mẹ."
Bà mẹ muốn biết chàng trai kia như thế nào, nên đã lần theo địa chỉ ghi trên bì thư để đến nhà chàng trai. Bà nhìn thấy trên bàn là một tấm ảnh của một thanh niên trẻ, tràn đầy sinh khí và sức sống, tấm ảnh được viền vải băng đen. Bà vô cùng ngạc nhiên khi biết rằng chàng trai kia đã ra đi.
Bà mẹ chàng trai nước mắt lưng tròng chỉ vào chồng thư đặt bên cạnh khung ảnh và kể rằng: "Con trai tôi đã mất cách đây một tháng, nhưng trước khi ra đi, nó dành ba ngày ba đêm để viết những lá thư này. Nó nhờ tôi mỗi tuần gửi cho cô bạn gái nào đó một lá. Nó bảo cô gái ấy đang trông mong, chờ đợi sự cổ vũ động viên của nó. Thế là cả tháng nay tôi thay con trai gửi những lá thư này đi, không biết cô gái ấy có nhận được không...
Bà mẹ của cô gái ôm chầm lấy bà mẹ của chàng trai kia, họ đã tự an ủi cho nhau và khóc trong nghẹn ngào...