yêu đôi môi hồng điểm nét son tươi.
Yêu đôi tay ngà làn má thắm, tóc xanh buông lả lơi,
nhớ em nhớ bao thuở ấy. Thuở ấy có em anh chưa từng sầu,
chưa đi âm thầm ngoài phố đêm thâu.
Chưa mang hoang lạnh ngoài bến vắng,
Hỡi em em về đâu, cho đời mình luôn nhớ nhau.
Em dần xa mãi,
ngày đi buồn không nói,
dù một câu cho vơi nhớ.
Hay là chua xót nên em nghẹn lời,
mái lầu kia thiếu trăng,
cõi lòng anh thiếu em.
Từ lúc vắng em nên anh thường buồn,
hay lang thang ngoài đường nhỏ không tên.
Hay ghi câu nhạc tình héo hắt,
với tâm tư sầu đau, kể từ ngày xa cách nhau.
BÀI THƠ CUỘC ĐỜI
Một sớm mai khi giật mình thức giấc
Chợt thấy ta bên triền dốc cuộc đời
Phía sau mình một khoảng vắng chơi vơi
Ở nơi đó chứa buồn vui một thuở.
Nửa cuộc đời còn bao điều trăn trở
Những ân tình muốn trả vẫn chưa xong
Bao buồn vui còn canh cánh trong lòng
Nơi sâu thẳm có nỗi niềm chưa tỏ.
Người ta bảo trần gian là quán trọ
Biết ta còn ở lại được bao lâu
Bởi phải nhường cho người sẽ đến sau
Nên trân trọng khoảng thời gian còn lại.
Ta muốn gửi một chút tình ngang trái
Ở trong lòng đã cất giữ từ lâu
Muốn trao Người mà Người mãi tận đâu
Đành day dứt gửi vào trong nỗi nhớ.
Quá nửa đời ta còn vương chữ nợ
Nợ ân tình nợ cả những yêu thương
Phía trước ta là điểm cuối con đường
Khi đến đó chắc cõi lòng thanh thản.
Quay nhìn lại ta thấy bao người bạn
Vẫy tay chào mà mắt lệ rưng rưng
Cảm xúc kia ta vài bận đã từng
Nên đành vậy trần gian ta ở lại.
No comments:
Post a Comment