Translate

Hoa Đào mùa COVID

Moi lại ký ức ngày ấy, thời mà tôi chỉ mới 16 tuổi đầu, trái tim tôi đã rung động đến ngây ngô, và đáng yêu, trước một người bạn trai nhỏ bé học cùng lớp. Anh ấy không đẹp, mà lại còn mảnh khảnh như một chàng công tử bột.
Ấy vậy mà không chỉ tôi, mà còn bao đứa bạn gái khác đem lòng yêu mến anh. Tôi không rỏ tình cảm tôi dành cho anh khi ấy là gì nữa, đó là một thứ cảm xúc bâng khuâng nhẹ nhàng, một cảm xúc không phải là bạn, mà cũng không phải là yêu.

Tôi tỏ ra những cử chỉ quan tâm đến anh, tôi rất muốn nói với anh, nhưng không thể mở lời, vì là "con gái mà", thế là tình cảm mà tôi dành cho anh trôi theo thời gian cứ lớn dần, lớn dần lên, cho đến khi tôi cố gắng thổ lộ cho anh hiểu.

Anh đã cố tình không hiểu, hay thật sự không hiểu, anh đã im lặng và lờ đi, cho đến ngày tốt nghiệp ra trường, tôi biết rằng cuộc sống của tôi và anh sẽ đi theo hai ngã rẻ khác nhau, và tôi sẽ không còn cơ hội nữa.
Với bao nhiêu nuối tiếc của một mối tình thầm thương trộm nhớ, thật không dễ dàng gì để quên đi một mối tình ảo tưởng, mà tôi đã ôm ấp suốt từng ấy năm, thật đáng thương cho một cô bé.

Mười năm sau, tôi chưa sẳn lòng để nói tiếng yêu lần nữa, thế nhưng lần đầu tiên gặp lại anh vào mùa Cherry Blossom tại Washington DC năm trước, lý trí đã không thắng nổi con tim, tôi đã đến với anh, không ngại ngần, tôi yêu anh đến hoang dại,...Thế nhưng cuộc đời không bằng phẳng với tôi, hạnh phúc đến và đi quá nhanh và ngắn ngủi, thế là tôi lại mất anh lần nữa. 

Khi tôi trở lại từ chuyến đi về thăm quê hương, tôi đã ấp ủ, và lên kế hoạch tổ chức kỷ niệm tình yêu của chúng tôi khi mùa hoa đào nở, nào ngờ thật trớ trêu, anh đã mang trong mình cái gọi là COVID, và anh đã ra đi.
Tôi đau xót, ngậm ngùi, không biết nói gì hơn, tại sao tôi không thể bên anh, và tôi muốn được ôm anh lần sau cuối trước khi anh trút hơi thở sau cùng.
Tôi phải làm sao khi đứng trước một đại dịch mà không thể làm gì khác hơn ngoài im lặng và tủi buồn.  
2020 nnl@


Cánh Hồng Phai

No comments: