Cám ơn người vì đã buông tay.
Sở dĩ ngày hôm nay phải chứng kiến đôi tay này chịu sự buông rời,
vì ngày xưa đôi tay này đã từng nắm giữ. Nắm giữ một vật hữu hình,
Nắm giữ chút danh phận phù hoa,
Nắm giữ hình bóng của một người, mà bản thân ngỡ như là tất cả.
Nắm giữ những ký ức nhạt màu hay vui vẻ...
Cuối cùng còn lại gì, nếu không là những vết sần chai lì trong cảm xúc,
hốt hoảng và lo âu, khổ đau và ám ảnh đè nặng trái tim mình.
Nắm giữ bất cứ thứ gì đều không đúng với qui luật tự nhiên của tạo hóa.
Lúc đến hay đi vào cuộc đời này, chỉ có hai bàn tay chẳng bao giờ nắm chặt.
thì tại sao lại làm phiền lụy đời mình bằng một thứ gì quá bé nhỏ.
chỉ có thể giử trong lòng bàn tay, mà quên đi còn cả bầu trời cao vợi ngoài kia.
cả vũ trụ bao la, biển người qua lại đâu rồi.
nhân sinh quan hẹp rộng, hay cao vời, cũng không ngoài đôi bàn tay buông được nhiều hay ít.
Mộng thực chỉ thoáng sương mai,
Bình yên trong từng phút giây tĩnh tại.
Buồn thương cũng nín lặng,
Hạnh phúc chẳng thể giải bày,
Chỉ người trong cuộc mới tự mình cảm nhận mà thôi.
Hạnh phúc hay bình yên, đáng giá bao nhiêu chỉ một mình mình hiểu.
Ngày người đến nắm lấy đôi bàn tay với hẹn thề cùng sông biển.
Chỉ vì hơi ấm nhất thời xoa dịu nỗi cô đơn, mà nguyện cùng nhau đi về phía mịt mờ.
Chẳng biết khổ đau hay hỷ lạc.
Nếu đã trót nắm tay, thì cũng nên đặt đôi mắt vào lòng bàn tay đã nắm, tự vấn cho ra.
Chúng ta có thể đi bao lâu, và bao xa trên một đoạn hành trình.
Mai này nếu vì một chử tình truân chuyên, hay chử duyên lận đận.
Có buông đôi tay rời xa nhau, thì cũng có thể an tịnh mĩm cười.
Tửu tán, hợp tan cũng do duyên nợ ân tình.
Nghiệp này chẳng phải đã vay từ muôn kiếp,
Người có thể đi với nhau được một đoạn đường sinh tử,
Ta chẳng thể vì ân nghĩa đời này hữu duyên hội ngộ, mà tha thứ và hướng phúc cho nhau,
Dù đã có lần khóe mắt hao gầy,
Lệ đẫm đài hoa, yêu thương chưa bao giờ trọn vẹn.
Cám ơn người vì những khổ đau, và cả niềm hạnh phúc.
lại giúp cho ta rút ngắn thêm một đoạn luân hồi.
đường đến với chân như, gần hơn lột đỗi.
Người buông tay, đường ta đi cũng thênh thang rộng lớn.
tháng năm này, bình an cũng chẳng nằm ở tay ai.
tự mình làm chủ đời mình, nắm hay buông là do mình định đoạt.
cám ơn người năm ấy đã chọn buông tay.
Sở dĩ ngày hôm nay phải chứng kiến đôi tay này chịu sự buông rời,
vì ngày xưa đôi tay này đã từng nắm giữ. Nắm giữ một vật hữu hình,
Nắm giữ chút danh phận phù hoa,
Nắm giữ hình bóng của một người, mà bản thân ngỡ như là tất cả.
Nắm giữ những ký ức nhạt màu hay vui vẻ...
Cuối cùng còn lại gì, nếu không là những vết sần chai lì trong cảm xúc,
hốt hoảng và lo âu, khổ đau và ám ảnh đè nặng trái tim mình.
Nắm giữ bất cứ thứ gì đều không đúng với qui luật tự nhiên của tạo hóa.
Lúc đến hay đi vào cuộc đời này, chỉ có hai bàn tay chẳng bao giờ nắm chặt.
thì tại sao lại làm phiền lụy đời mình bằng một thứ gì quá bé nhỏ.
chỉ có thể giử trong lòng bàn tay, mà quên đi còn cả bầu trời cao vợi ngoài kia.
cả vũ trụ bao la, biển người qua lại đâu rồi.
nhân sinh quan hẹp rộng, hay cao vời, cũng không ngoài đôi bàn tay buông được nhiều hay ít.
Mộng thực chỉ thoáng sương mai,
Bình yên trong từng phút giây tĩnh tại.
Buồn thương cũng nín lặng,
Hạnh phúc chẳng thể giải bày,
Chỉ người trong cuộc mới tự mình cảm nhận mà thôi.
Hạnh phúc hay bình yên, đáng giá bao nhiêu chỉ một mình mình hiểu.
Ngày người đến nắm lấy đôi bàn tay với hẹn thề cùng sông biển.
Chỉ vì hơi ấm nhất thời xoa dịu nỗi cô đơn, mà nguyện cùng nhau đi về phía mịt mờ.
Chẳng biết khổ đau hay hỷ lạc.
Nếu đã trót nắm tay, thì cũng nên đặt đôi mắt vào lòng bàn tay đã nắm, tự vấn cho ra.
Chúng ta có thể đi bao lâu, và bao xa trên một đoạn hành trình.
Mai này nếu vì một chử tình truân chuyên, hay chử duyên lận đận.
Có buông đôi tay rời xa nhau, thì cũng có thể an tịnh mĩm cười.
Tửu tán, hợp tan cũng do duyên nợ ân tình.
Nghiệp này chẳng phải đã vay từ muôn kiếp,
Người có thể đi với nhau được một đoạn đường sinh tử,
Ta chẳng thể vì ân nghĩa đời này hữu duyên hội ngộ, mà tha thứ và hướng phúc cho nhau,
Dù đã có lần khóe mắt hao gầy,
Lệ đẫm đài hoa, yêu thương chưa bao giờ trọn vẹn.
Cám ơn người vì những khổ đau, và cả niềm hạnh phúc.
lại giúp cho ta rút ngắn thêm một đoạn luân hồi.
đường đến với chân như, gần hơn lột đỗi.
Người buông tay, đường ta đi cũng thênh thang rộng lớn.
tháng năm này, bình an cũng chẳng nằm ở tay ai.
tự mình làm chủ đời mình, nắm hay buông là do mình định đoạt.
cám ơn người năm ấy đã chọn buông tay.
Nguyen Ngoc Liem Sưu Tầm.
Nghe bài viết số 38 - Cám ơn người vì đã buông tay. 
No comments:
Post a Comment