Translate

Rồi ta vẫn thế

Không ai muốn người yêu mình phải khóc. Nhưng đôi khi nước mắt làm cho tình yêu thêm nồng nàn, nhưng đừng lãng phí nước mắt vì những chuyện không đâu, đừng mít ướt chỉ vì muốn người yêu luôn ở bên cạnh mình. Đôi khi quá nhiều nước mắt sẽ làm cho Tình yêu chết trong đau khổ. 
Tôi đã giật mình, khi nghĩ lại cuộc đời người con gái sau hơn mười năm lập gia đình, Tôi mang ơn chồng tôi, anh đã cho tôi cơm ăn, áo mặc, tiền tài và một mái ấm gia đình. Dù không đồng hoàn cảnh, xuất thân, không đồng quá khứ, dù gia đình chồng nhìn tôi bằng những ánh mắt coi thường nhưng tôi đã cố gắng vượt qua tất cả,
để rồi giờ đây mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt kính trọng , và không biết bao nhiêu người con gái nhìn tôi ao ước, thèm muốn có được cuộc sống như hiện tại của tôi, một quý bà sang trọng, giàu có.

Kể từ khi gặp lại cố nhân, tôi mới nhận ra một điều mất mát lớn trong cuộc đời một người con gái, dẫu biết rằng tình nghĩa vợ chồng thì lúc nào cũng bền chặt hơn tình yêu lãng mạn, nhưng tôi vẫn chưa thể yêu chồng tôi được, cho đến bây giờ mỗi lần ân ái tôi phải nhắm nghiền mắt, nằm yên để che dấu nỗi e dè, mong sao cho nó qua nhanh.

Có những chiều nhìn đàn chim bay lượn, chúng đã bay về phía chân trời tôi không biết chúng bay về đâu và cã tôi, tim tôi rưng rưng khóc.
Tôi nhớ hoài những năm tháng tuổi thơ bên thân cây cầu sắt, nỗi sợ hãi vẫn hiện lên khi đám bạn hù dọa "xe lữa tới", nhìn đám lục bình trôi lững lờ chậm chạm, nhưng có biết đâu phía dưới kia là dòng nước xoáy, chảy xiết không ngừng, không biết bao nhiêu con người đã lầm tưởng và bỏ mạng, có lẽ cuộc đời cũng như thế, những mãnh đời trôi dạt giữa dòng đời vô tình, không biết sẽ ra sao ngày sau.

Sự ganh đua của con gái về vật chất, sĩ diện đã làm vỡ vụng bao trái tim nhỏ nhít, mảnh khảnh đáng thương, sau những nụ cười vô cãm là những tiếng nĩ non thút thít đến não nề ai oán, những tâm hồn đau đớn ấy cũng chỉ vì hai chử "vật chất". Có lẽ khi viết ra những dòng tâm sự này thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, và tôi cũng biết rằng với tôi mọi thứ cũng vậy.

Giờ tôi vẫn thế, có lẽ đến bây giờ và mãi về sau “tình yêu” theo đúng nghĩa mà tôi có, ngày đó yêu nhau thật ngây ngô nhưng rất hạnh phúc, cám ơn cuộc sống hiện tại và một "tình yêu chết".


Đến một ngày, cây bất chợt hỏi lá
Nếu cây chết, thì lá có buồn không
Lá âm thầm, gật đầu rồi khẽ đáp
Cây chết rồi, lá cũng chết theo cây


Rồi một ngày, lá chợt hỏi lại cây
Nếu lá chết, cây có buồn cho lá
Cây im lặng, làm lòng lá đau nhói
Lá bật khóc, rồi từ từ rơi rụng
Lá chết rồi, cây thay lá khác thôi


Tình đời thật bạc bẽo... 

Ta yêu người...liệu người có yêu ta.

No comments: